Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Dù chỉ ảo thôi - chương 9



Tôi sẽ cho cho cô một cơ hội! Hoàng Nam nói chậm rãi từng chữ một.

Cô không thể diễn tả niềm vui của cô bằng ngôn từ. Nhưng cô có cảm giác như mình vừa được thoát chết trong gang tấc. Cô tự hứa sẽ cố gắng hết sức : Oanh à, hãy chứng tỏ tinh thần thép của mày cho mọi người thấy đi!

Và thử thách của cô là giành được hợp đồng hợp tác của tập đoàn T&G Singapore trong vòng 2 tháng. Người giúp đỡ và cộng tác cùng cô là Trần Huy phó Giám đốc và cũng là em cùng cha khác mẹ của Hoàng Nam (Gia đình Hoàng Nam không hề biết điều này). Và đổi lại Oanh sẽ được chiếc ghế trưởng phòng Mar nếu cô thật sự có năng lực để giành được hợp đồng quan trọng này!

Mọi việc vẫn tưởng sẽ suôn sẻ nhưng với một quyết định mạo hiểm khi giao cho Oanh dự án lần này Hoàng Nam đã bị khiển trách rất nhiều trong cuộc họp cổ đông. Và bố anh là người bất bình gay gắt nhất:

Anh Nam! Anh xem công ty này là gì? Là cái máy tính cho anh thỏa sức lập trình à?

Anh im lặng.Anh biết VNP là tâm huyết của bố anh- ông Thành và hai người bạn chí cốt gây dựng nên. Vào Thập niên 70 khi mới thành lập, VNP chỉ là một cửa hàng bách hóa tổng hợp. Để trở thành một công ty thương mại lớn mạnh như hiện nay là cả một quá trình xây dựng không ngừng của một thế hệ. Vậy nên ông không cho phép nó bị hủy hoại trong tay của con trai mình!

Anh giải thích cho tôi, nếu không thì anh hãy cút ra khỏi nhà ngay lập tức!

Cô ta sẽ hoàn thành dự án đó! Ba cứ chờ mà xem đi! Đừng cùng với mấy ông bạn già của ba chống đối dự án của con nữa. Nam nóng nảy.

Ông Thành chỉ tay vào mặt anh đầy giận dữ: Được, tôi sẽ cá cược với anh, nếu dự án này thất bại anh hãy ra khỏi công ty và tôi sẽ gọi thằng Hoàng về thay kẻ bất tài như anh!

Bà Hạnh- mẹ Hoàng Nam xuất hiện kịp thời: Thôi ông bớt nóng giận đi, xem thằng Nam nó nói gì?Hai cha con ông cứ gặp nhau là như nước với lửa là sao chứ?

Chưa dứt lời bà đã rưng rưng nước mắt. Nước mắt của bà là vụ khí lợi hại nhất để dập tắt những ngọn lửa xung đột như thế này.

Hai bố con Hoàng Nam không tranh cãi nữa, ai về phòng nấy, trong căn phòng khách trống vắng kia chỉ còn bà Hạnh ngồi thừ người ra suy nghĩ.






Thưa bà, cơm canh đã chuẩn bị xong, nhà ta dùng bữa luôn chứ? Tiếng chị giúp việc khiến bà giật mình.

Thôi, nhà này bây giờ không có ai nuốt nổi cơm đâu. Chị không cần dọn!

Bà thở dài rồi đi vào phòng:

Hai cha con mà như hai người dưng nước lã là sao thế ông? Ông có hận tôi thì cũng đừng đối xử với con trai mình như thế chứ! Bà vỗ ngực than khóc.

Tôi dạy nó chuyện làm ăn, bà biết gì mà nói. Ông Thành bực mình bỏ ra ngoài mà không quan tâm là bà đang lên cơn đau tim.

5 Phút sau…

Choang…. Tiếng thủy tinh vỡ phát ra từ trong phòng ngủ. Ông Thành hoảng hốt chạy vào.

Nam, Nam gọi xe cấp cứu cho mẹ anh nhanh. Ông hét lên trong bối rối.

Hoàng Nam ở trên tầng 3 nên không nghe rõ, chỉ nghe dưới nhà có tiếng nhốn nháo. Anh hoảng hốt, vội vã thay nhanh bộ quần áo rồi chạy xuống dưới nhà.

Có chuyện gì vậy bố?

Mày gọi xe cấp cứu nhanh…

………

Tại phòng chờ cấp cứu:

Mới khi nãy mẹ còn bình thường mà đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Chuyện gì à? Cũng do mày mà ra, bả không lo cho mày thì có chuyện gì xảy ra đâu chứ? Ông nhìn Nam với vẻ mặt đầy tức giận.



Tít..tít… Tin nhắn đến làm đứt đoạn cuộc hội thoại của hai cha con.

Hey anh! Em có chuyện muốn nói… Tin nhắn của Oanh

Nam gửi lại : Anh bận.

Một chút hụt hẫng khi cô nhận được tin nhắn đó từ anh. Một là cô có chuyện đang rất muốn nói với anh, hai là chưa bao giờ anh nhắn tin cho cô kiệm chữ như vậy.

Vậy thôi! Cô trả lời.

Tối nay đáng nhẽ cô muốn mời anh một chầu cà phê để cảm ơn lời khuyên của anh hôm trước nên cô mới có cơ hội ngàn vàng tại VNP. Cô ngồi mơ màng với suy nghĩ: Hình như mình và Hoàng Nam không có duyên gặp mặt. Thật ra anh ta trông thế nào nhỉ? Có giống với giám đốc Hoàng Nam của mình không? Trái đất cũng tròn thật…

Cô lại ngồi hồi tưởng trong đầu mình hình ảnh của giám đốc Hoàng Nam, một vị giám đốc trẻ, đẹp trai nhưng quá lạnh lùng, ngay khi lúc anh ta cười cô vẫn chẳng thấy ấm áp. Sợ vẫn là cảm giác đọng lại trong cô qua lần gặp gỡ đầu tiên.

Một lát sau.

Liếc nhìn đồng hồ cô thấy đã 22h, giờ này thì bên đấy Định đã đi học về. Cô mở vội máy tính để chat với tình yêu của mình.

Em ơi, đợi em nè

5 phút rồi

7 phút rồi

10 phút rồi

Cô bật cười khi vừa mở lên đã nhận được những tin nhắn này từ Định:

Ú à! Honey.

Sao em online muộn thế? Anh đợi nãy giờ!

Em sợ anh chưa học về thôi…. À anh, em có tin tốt nè.

Sao? Chuyện gì? Em nói anh nghe đi.

Ngày mai em sẽ đi làm… teeng teeng tèeng…

Em yêu của anh cố lên! Cố lên.

Cô cười ha hả: Dạ em biết mà. Nhưng giám đốc em đẹp trai lắm đấy! Anh coi chừng mất vợ.



Bụp, cúp điện nhà tối như mực. Cô quơ tay tìm điện thoại để gọi cho anh biết nhưng không thấy đâu. Chưa tìm ra thì điện đã có lại.

Vội vàng mở máy tính lên thì anh đã thoát nick. Cô sợ anh giận nên gửi lại một tin nhắn: Điện cúp nên em out mà không kịp nói, đừng giận hờn vu vơ đấy, em ghẹo anh thôi. Em hôm nay ngủ sớm để mai đi làm. Bye honey.

6h30p sáng hôm sau

Tiếng chuông đồng hồ báo thức: Trời đã sáng rồi, trời đã sáng rồi! Dậy đi thôi, dậy đi thôi! Dậy mau bx ơi. Cô mỉm cười mỗi khi nghe tiếng chuông báo thức quen thuộc mà Định làm để tặng riêng cho cô.

Cô vùng dậy để chuẩn bị mọi thứ cho ngày đi làm đầu tiên.

Mặc dù đã từng đi làm nhưng cô vẫn vô cùng hồi hộp và lo lắng…

Cô đến công ty rất sớm và người đầu tiên cô gặp tại công ty vẫn là Trần Huy.

Chào Oanh, nhân viên mới nên đến sớm nhỉ?

Anh cũng đến sớm như tôi thôi?

Trần Huy cười: Tại Sếp Nam hôm nay không đến nên tôi phải đến sớm hơn mọi ngày để nhận việc từ Hồng Nhung. Lát nữa tôi sẽ gặp trực tiếp cô để trao đổi công việc.

Oanh ngập ngừng: Sao Giám đốc không đi làm vậy? Tôi tường ngày đầu tiên sẽ gặp Giám đốc để nhận việc chứ?

Mẹ sếp nhập viện, nghe nói hôn mê hai ngày rồi chưa tỉnh hẳn. Thôi đừng lo việc người khác. 30 phút nữa tôi sẽ trao đổi công việc với Oanh.

Trong thời gian được giới hạn này cô không phải đến công ty như một nhân viên chính thức, những tài liệu, yêu cầu của cô liên quan đến công việc sẽ được lấy thông qua Trần Huy nên cô không vào văn phòng mà sang phòng Trà của công ty ngồi đợi.

Trong khi đó tại Bệnh viện Nam rất lo lắng cho tình trạng của mẹ mình.
Đọc tiếp dù chỉ ảo thôi - chương 10

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP