Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Cơn gió của vết thương (phần cuối)

 - Cô là người hôm trước trả trái banh cho tôi phải không?
 
Tôi ngước đầu lên chậm rãi để đối diện với hắn. Phải, hắn đang đứng đây, cạnh tôi, khiến tim tôi lại đập trật vài nhịp
 
- À...ừ...có gì không?
 
Tôi giả vờ cầm ly chocolacchino lên nhấp, cố ý không nhìn vào mắt hắn. Hắn kéo chiếc ghế trước mặt tôi ngồi xuống thản nhiên
 
- Chúng ta làm quen nhé!
 
- Hả...? Ờ được
 
- Bạn có phải học sinh trường **** không?
 
- Ừ
 
- Mình cũng học ở đó, là sinh viên năm 3. Bạn bao nhiêu tuổi
 
- 20
 
- Nhỏ hơn mình rồi nhé! Mình năm nay 21, gọi mình bằng anh đi
 
- Không, gọi bằng nhóc. 21 còn nhỏ chán
 
- Vậy mình cũng gọi bạn bằng nhỏ. Nhỏ ơi~~~
 
 
Tôi và hắn đã quen nhau như thế. Quen nhau từ một trái banh và lời bắt chuyện đầy chất trẻ con của hắn. Và tôi cũng thay đổi cách gọi, không bằng "hắn" nữa mà phải gọi là "nhóc" cơ. 
 
Và cũng từ cái quán cà phê Sweet Love's ấy, nhóc đã trở thành 1 người bạn thân của tôi. Chúng tôi luôn đi chơi cùng nhau vào những chiều mát mẻ. Nhóc rất nhẹ nhàng và hay chiều theo ý tôi. Điều đó làm tôi cảm thấy hạnh phúc. Tại sao không phải vui mà là hạnh phúc? Chính tôi cũng bất ngờ với điều này. Vì tôi nhận ra tôi đã thích nhóc ngay từ cái lần gặp đầu tiên. Nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ phơi bày nó, chỉ âm thầm mà hưởng thụ niềm hạnh phúc ít ỏi khi bên nhóc. Vì tôi biết, nhóc chỉ là cơn gió vô hình trong thế giới của tôi...
 
 
0~0**0~0
 
 
Mùa đông năm nay tới sớm. Những chiếc lá vàng khô đã rời bỏ cây mà bay về nơi khác, để lại đây cây trơ trụi, cằn cỗi đứng hứng chịu cái giá lạnh của mùa đông. Tuyết phủ trắng xóa mái nhà, lấp mất màu đen đen óng ánh của nhựa đường. Hoang cảnh bây giờ cứ như là giờ ngủ của trái đất. Ông trời gửi gấm những bông hoa tuyết lạnh băng cho mặt đất thấy sự lung linh và mỏng manh của nó, tôn lên hơi ấm của mỗi gia đình hạnh phúc bên cây thông và những món quà giáng sinh.
 
Tôi đứng dựa người vào gốc cây, hai tay chà xát vào nhau cho bớt lạnh. Người tôi trùm kính với những thứ mũ len, áo len, bao tay, khăn choàng cổ,...Đúng là sự khắc nghiệt, tôi lạnh muốn đóng băng luôn rồi. 
 
- Nhỏ chờ nhóc lâu chưa?
 
Từ phía sau có ai đó choàng thêm một chiếc khăn lên cổ tôi rồi cất giọng hỏi. Cái điệu bộ đó là nhóc rồi chứ chẳng còn ai khác nữa. Tôi phì cười, quay lại đằng sau để nhìn khuôn mặt ấy, nhìn nụ cười đã khiến tôi hạnh phúc bao lâu qua
 
- Không có lâu, nhóc dẫn nhỏ đến rạp chiếu phim đi
 
- Ừ, đi thôi
 
Nhóc tung tăng chạy ù lên trước, còn tôi chỉ đi chậm rãi ở phía sau ngắm nhìn nhóc rồi khẽ cười. Nhóc biết không, hình ảnh trẻ con đó của nhóc đáng yêu lắm. Tôi khao khát được nhìn thấy mỗi ngày. Nhưng tôi sợ một ngày nào đó mình sẽ đánh mất nhóc...
 
 
0~0**0~0
 
 
Mùa xuân đến, từng cánh hoa đua nhau nở rộ khắp nơi. Ánh nắng ấm áp soi vào khung cửa sổ. Gió xuân lả lướt qua từng ngọn cỏ rồi bay vút lên bầu trời xanh. Hôm nay tôi bỗng thấy vui hơn bình thường và muốn đi đâu đó để chơi. Tôi chụp ngay cái điện thoại rồi bấm số gọi cho nhóc
 
"Tút...tút...tút"
 
- Alo?
 
- Nhóc hả, hôm nay nhỏ vui lắm, nhỏ muốn chúng ta đi...
 
- Nhỏ nghe nhóc nói này. Bây giờ nhóc không còn rảnh như trước, nhóc đã có bạn gái rồi nên không thường xuyên đi chơi với nhỏ được nữa. Vậy nên từ giờ hạn chế gọi cho nhóc nhé, bye bye
 
-...
 
"Tút...tút...tútttttttt...."
 
-...
 
"Cạch...lộp...cộp..."
 
Chiếc điện thoại trên tay tôi mất điểm tựa rơi tự do xuống đất, văng vào một góc. Tôi đứng im lìm, đôi mắt vô hồn chứa đầy nỗi hụt hẫng. Tôi có cảm giác mình vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng. Trên đôi mắt bắt đầu đỏ hoe, dòng nước mặn chát cứ vô tư mà rơi xuống. 
 
 
Một giọt, hai giọt, ba giọt...hàng ngàn giọt nước mắt của tôi cứ nối tiếp nhau mà lăn ra khỏi khóe mắt. 
 
Tôi ngã quỵ, không còn một chút sức sống nào để có thể tiếp tục đứng lên. Phải, người yêu đơn phương là người đau khổ nhất. Nhưng còn gì tệ hơn khi trở thành bạn "rất thân" của người mình yêu? Để rồi đứng đó, nhìn ai kia hạnh phúc bên đứa con gái khác, nói nói cười cười vô cùng vui vẻ. Thế mà chỉ riêng một mình đứng đây, khóc lặng lẽ và thầm kính để người ta không nghe thấy và cũng không nhìn thấy. Rồi phải âm thầm rút lui trong vô vàn nước mắt. Mọi việc diễn ra quá nhanh, nhưng đều diễn ra trong im lặng: đến lặng lẽ rồi lặng lẽ ra đi...
 
Anh chỉ là cơn gió của vết thương trong em...!
 
 
Nhật kí
 
Ngày...tháng...năm
 
"Nhóc à, nhóc đành rời bỏ nhỏ nhanh như vậy sao? Chỉ mới một mùa đông mà nhóc đã không còn bên nhỏ nữa. Nhóc thật sự vô tâm quá! Coi nhỏ như một món đồ chơi có giá trị, đến khi có một ai đó bước vào thay thế, nhóc sẵn sàng vức bỏ nó một cách nhẫn tâm. Nhóc biết không, nhỏ yêu nhóc lắm. Nhưng nhỏ không có can đảm nói lên điều đó vì nhỏ không muốn phá đi tình bạn đẹp của chúng mình. Có thể đó là điều ngu ngốc nhất nhỏ từng làm chăng? Nhỏ quá ngốc khi đã yêu nhóc, tình nguyện làm "món đồ chơi" của nhóc rồi bị nhóc vức bỏ dễ dàng. Nhưng nhỏ thực sự rất yêu nhóc đấy! Những gì nhỏ có thể làm cho nhóc là để nhóc hạnh phúc bên người con gái mình yêu thương. Có lẽ vị trí đầu tiên trong tim nhóc mãi mãi sẽ không là của nhỏ đâu nhỉ? Nhỏ biết mà! Nhưng thôi, nhỏ sẽ coi nhóc như một cơn gió đáng yêu trong cuộc đời của nhỏ. Và nhóc biết không, gió thì sẽ mãi mãi không bao giờ dừng chân một chỗ, cũng như nhóc đã đến bên nhỏ thật nhanh và ra đi cũng thật nhanh. Lời cuối cùng nhỏ muốn nói với nhóc là:
SỐNG THẬT HẠNH PHÚC NHÓC NHÉ!:"
 
 
(Hết)

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP